Tôi rất hiểu tâm trạng của chị tác giả bài tâm sự "Sự thật về gã em chồng "dê"". Bởi chính tôi đây đang là nạn nhân trong một mái nhà mà ở đó ngày nào tôi cũng phải ráp mặt với em trai chồng.
Gia đình chồng tôi cũng chỉ hai anh em. Bố mẹ ở quê và nhà không có điều kiện. Chính vì vậy khi chúng tôi lấy nhau về và lập nghiệp ở thành phố thì phải sống thuê nhà. Em trai chồng cũng lên ở cùng. Ban đầu cậu ấy ở trong ký túc xá, đến năm thứ ba thì ra ở cùng vợ chồng tôi. Đến nay ngay cả khi cậu ấy đã đi làm rồi mà vẫn không buông tha vợ chồng tôi. Tôi đếm từng ngày mong cậu ấy lấy vợ, nhưng xem chừng khó lắm vì cái tính lười biếng và ở bẩn của cậu ấy.
Sống cùng vợ chồng tôi, cậu ấy hầu như không phải làm bất cứ việc gì. Sáng đi sớm, tối về muộn, tôi nghiễm nhiên phục vụ hết phần cơm ăn nước uống cho cậu ta. Quần áo thay ra thì cũng vứt chung thau với vợ chồng tôi. Như người ta biết ý thì tự đi mà tách ra, đằng này lần nào tôi cũng phải bỏ quần áo cậu ta ra ngoài. Nhưng cậu ta cũng chẳng thấy đó là xấu hổ. Bỏ lần một, lần hai, rồi lần ba thì cả ba lần cậu ta lại cứ để đấy, lại vứt chung lại với đống quần áo khác mà vợ chồng tôi thay ra. Tôi chẳng buồn nói nữa luôn.
Cậu ta là con út nên chắc được chiều từ bé. Ăn uống cũng chẳng biết kính trên nhường dưới. Có lần tôi mất cả buổi kho nồi cá ngon cho chồng. Được hôm cậu ấy về sớm, thế là chén gần hết, vẻn vẹn để lại cho vợ chồng tôi một góc. Hôm ấy tôi ức đến phát khóc. Tôi có mua đồ ăn gì để trong tủ lạnh thì cũng cố mà ăn cho nhanh hết, chỉ cần để hai hôm là nó sẽ "không cánh mà bay". Giá kể cậu ta thỉnh thoảng cũng mua thì dẫu có ăn đồ tôi để trong tủ lạnh tôi cũng không cáu, đằng này chỉ biết ăn thôi mà chả biết mua về gì cả. Cứ dần dần như thế tôi thấy ức chế lắm. Bữa cơm dọn cơm đến tận miệng, gọi thì cậu ta xuống không thì ngồi lì trong phòng chả chịu giúp việc gì.
Em chồng tôi cũng còn có tính ki bo nữa. Nhà mang tiếng là thuê chung đấy nhưng cậu ta nào có bỏ ra đồng nào. Vợ chồng tôi bao tất, cả điện cả nước luôn. Tôi có ý kiến thì chồng nói "có đáng gì". Chồng tôi bênh em trai lắm nên nói gì cũng chẳng ăn thua. Nhiều khi tôi lỡ mà có việc cần phải xoay tiền, hỏi đến thì lần nào em chồng cũng bảo "không có". Cậu ta cũng đi làm, lương tháng chắc cũng cao, chẳng phải bỏ ra đồng nào trong sinh hoạt với vợ chồng tôi mà bảo là không có tiền thì đúng là do ki bo quá.
Cách đây hai tháng, cậu ta bỗng dưng trở về nhà rất muộn rồi mò vào phòng hai vợ chồng tôi nói muốn được thưa câu chuyện. Tôi nhìn mặt cậu ta chả buồn dậy nhưng chồng thì một mực yêu thương "em cứ vào đây xem chuyện gì nào?". Cậu ta vào và kể rằng đang hùn vốn kinh doanh, rằng đang có cơ hội lớn để mở một nhà hàng vì đã tìm được vị trí như ý, rằng muốn vay tiền vợ chồng tôi. Tôi không muốn va chạm nhiều nên cố gắng để không nói điều gì trước mặt chồng. Nhưng chồng tôi thì hồ hởi, "để anh giúp, em cần bao nhiêu?". "500 triệu", cậu ta nói. Trời ơi, tôi nghe mà rụng rời, lấy đâu ra số tiền lớn thế. Thế mà chồng tôi còn bảo "được rồi để anh tính". Xong cậu ta xuống phòng còn tôi thì như ngồi trên đống lửa. Tôi nói ngay với chồng "anh mò đâu được từng ấy tiền mà hứa giúp", "anh sẽ cố xoay được" chồng tôi trả lời. Tôi cáu và kể lể ra rằng vợ chồng mình còn phải tiết kiệm để mua nhà, rằng tôi cũng sắp có kế hoạch bầu bí sinh con, rằng cậu ta cũng có tiền phải bỏ ra chứ, rằng 500 triệu là quá lớn... Nhưng chồng tôi gạt hết đi, cáu quá còn nói "em nhỏ nhặt lắm". Vì câu ấy mà tôi tức chồng tôi đến bây giờ. Hai vợ chồng không nói gì nữa xung quanh chuyện đó dù tôi vẫn còn rất muốn can thiệp để ngăn cản chồng. Bây giờ tôi phải làm sao? Xin độc giả cho lời khuyên. Xin chân thành cảm ơn!
thuy....@gmail.com
Đăng nhận xét